Nghị lực vượt lên số phận của cô bé Linh Chi không tay, không chân

Mọi khó khăn chị Thuỷ đều có thể vượt qua, nhưng không thể nào vượt qua được ánh mắt dò xét của nhiều người.Chị tâm sự, mỗi lần nhìn con, chị lại ao ước, nếu có phép màu nào đó để chị đổi được hình hài của mình cho con thì hạnh phúc biết chừng nào. Hình như con bé cũng hiểu được sự khiếm khuyết về hình thể của mình, nên nó rất nhạy cảm. Chị Thủy kể, mỗi khi ra đường, thấy ai tò mò nhìn mình hay xì xào bàn tán, Linh Chi đều rất buồn. Nhìn con mà lòng người mẹ như tan nát. Chị chỉ biết ôm con thật chặt, vỗ về để cho bé nguôi ngoai.

Bé Linh Chi

Như hiểu được lòng mẹ, bé Linh Chi rất ngoan. Ngay từ lúc còn bé tí, bé đã cố gắng tự làm những việc cá nhân để bố mẹ khỏi lo lắng. Bé cố gắng dùng mẩu tay ngắn ngủn của mình để bê nước uống, tự xúc cơm để ăn… Với những đứa trẻ bình thường bằng tuổi bé, cũng khó khăn lắm mới làm được những việc như thế, thì với Linh Chi, những việc này lại trở nên khó gấp nhiều lần. Để có thể ôm được cốc nước, bát cơm cũng là cả sự khổ luyện của bé và mẹ. Có những lúc, đôi tay ngắn ngủn của bé mỏi rã, đồ vật cứ thế rơi ra, không theo sự điều khiển của bé. Nhưng rồi được sự khích lệ và kiên nhẫn của mẹ, dần dần bé cũng tự làm được những việc của cá nhân. Lúc Chi đến tuổi mẫu giáo, không trường nào nhận, mẹ cháu tìm mãi mới có trường.

Đó là, một ngôi trường của nhà thờ đã dang rộng vòng tay đón cháu cháu hòa nhập với cộng đồng, được học với các bạn bình thường.Và bây giờ trường tiểu học Nguyễn Thái Học đã giúp cháu viết được tên “Linh Chi”.Nhưng các bạn vẫn nhìn cháu với một ánh mắt là lạ và đôi khi còn gọi là “cụt tay ,cụt chân”.Thật lạ thay khi xem truyền hình có giới thiệu về Nick sao mà giống con gái tôi thế. Từ đó thôi thúc tôi làm sao cho cháu được một lần gặp Nick để cho con thấy nghị lực sống và vươn lên.

Viết chữ khá khó khăn đối với em,nhưng chữ viết của Linh Chi cực kì đẹp, ảnh Laodong.vn

Không nên lùi bước và phải ngẩng mặt lên không nên mặc cảm với số phận.Và từ đó các bạn nhỏ sẽ nhìn con tôi với một ánh mắt thân thiện hơn, gần gũi hơn không phải xa lánh như căn bệnh hủi ngày nào.Và các bạn biết không con tôi chính là một minh chứng cho chiến tranh. Ông nội cháu là một đại tá đã mang thân mình cống hiến cho đất nước bao năm lăn lộn ở chiến trường vì Khe Sanh thân yêu .Và bố cháu với căn bệnh dị ứng máu và còn cháu thì.Nhưng đó là niềm tự hào vì thế mới có độc lập.

Posted in: Uncategorized

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *